ngoan đều nghe em
Lời bài hát Cả Tuần Đều Ngoan Thứ hai là ngày đầu tuần bé hứa cố gắng chăm ngoan Thứ ba thứ tư thứ năm ngày nào cũng luôn cố gắng Thứ sáu rồi đến thứ bảy cô cho bé phiếu bé ngoan Chủ nhật cả nhà đều vui vì bé ngoan suốt tuần Vì bé ngoan suốt tuần Đóng góp lời bài hát chính xác hơn Xem toàn bộ Bài Hát Bé Bảo An
Nhà xuất bản: Nhà xuất bản Hồng Đức. Năm xuất bản: 2021. ISBN: 978-604-318-390-. Danh mục: Sách do Thích Nhật Từ sáng tác. EM LÀM CON NGOAN, TRÒ GIỎI.
Khi Thiên Chúa gợi cho Anh Em thấy điều tốt lành phải làm, Người cũng muốn Anh Em hành xử như vậy. Bài Nguyện Gẫm số 99. Điểm 3: Thánh Phaolô Ngoan Ngoãn Nghe Lời Ông Khanania. Dù ở bước đầu, Thiên Chúa đã dùng ánh sáng đặc biệt chiếu vào thánh Phaolô và đã gọi ngài
Các chuyên gia tâm lý cho rằng, trẻ em từ nhỏ quá ngoan, tương lai có thể sống rất mệt mỏi, cha mẹ nên chú ý đến quan sát sớm, giúp trẻ sửa chữa. Những đứa trẻ mắc "bệnh của người lớn" Người ta thường chúc nhau con cái ngoan ngoãn, nghe lời. Tất nhiên ở vai trò là phụ huynh, đây là những ước mong và mục tiêu chính đáng.
4 'nghệ thuật' phê bình con. Trong quá trình nuôi dạy con trẻ, sẽ có không ít những lần trẻ mắc lỗi. Lúc này, nếu cha mẹ có thể giáo dục con cái đúng cách, điều đó sẽ giúp ích rất nhiều trong việc để con nhận ra lỗi lầm của mình. Giáo dục con cái tuy là nghĩa vụ
Em được khen là em bé ngoan, vì chúng em đi học đều. Đi học em ngồi nghe rất chăm, cô giáo khuyên đều vâng theo. A hoan hô chúng em đều ngoan. Nghe nói ai cũng đều gật đầu. Hay hay hay chúng em nhìn nhau, và hứa sao làm theo mau mau. Em được khen là em bé ngoan, quần áo em luôn gọn gàng. Thân mình em sạch trông đáng yêu, em cất lên lời ca vang.
honoccontmers1981. Kỳ nghỉ đông nháy mắt đã qua đi, học kỳ mới bắt đầu, ngay tiết đầu tiên, La Nhạc Phúc đã bảo bọn họ điền vào tờ giấy phân khối, học kỳ sau sẽ tiến hành phân thành hai khối xã hội và tự nhiên. Lúc ấy, Đông Lộ đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ, cuối cùng quyết định chọn khoa tự nhiên. Thẩm Thần có chút ngoài ý muốn, "Không phải em học khoa xã hội sẽ tốt hơn sao?" "Học tự nhiên dễ tìm việc hơn." Đông Lộ đem tờ khai đưa cho lớp trưởng, nhẹ nhàng bâng quơ nói. Hơn nữa khoa xã hội còn có địa lý, bảo cô đi nghiên cứu bản đồ còn không bằng đi nghiên cứu mấy chất hóa học nito oxy còn hơn. "Anh chọn gì?" Đông Lộ hỏi hắn. "Tự nhiên." Thẩm Thần bất động thanh sắc che đi tờ khai của mình, nhướng mày hỏi lại "Em cảm thấy cái này không được?" "..." Hoàn toàn không. Đông Lộ ngậm miệng đọc sách, ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ, cũng không nghĩ tới vấn đề này nữa, Thẩm Thần có trí nhớ hơn người, Chính Trị, Lịch Sử, Địa Lý của hắn đều không tệ, nhưng so với Toán Lý Hóa thì vẫn kém hơn không ít, hơn nữa ước mơ tương lai của hắn là làm bác sĩ, chọn khoa học tự nhiên vẫn là tốt nhất. Thẩm Thần thấy cô đã đặt tâm tư lên sách giáo khoa, mới trộm mở cái tay đang che tờ khai ra, cầm bút đem hai chữ "xã hội" vừa viết lúc trước gạch đi, viết xuống hai chữ "tự nhiên". Chờ lớp trưởng tới thu giấy, hắn mới tùy tay đưa qua. Bởi vì hai học kỳ sau đó bọn họ đều phải tới Nhất Trung cho nên La Nhạc Phúc thu được tờ khai của hai người xong liền thông báo danh sách học sinh tới Nhất Trung bên kia, để cho bên đó phân lớp cho bọn họ. Biết Thẩm Thần cùng Đông Lộ kỳ sau sẽ không học ở Cửu Trung, bạn học trong lớp sôi nổi tỏ vẻ vô cùng buồn bã, đặc biệt là Chu Tiêu Hàm, vạn phần không vui khi phải rời xa Đông Lộ, ôm cô khóc một lúc lâu, thút tha thút thít nói "Em yêu, em ở bên đó có bạn mới rồi thì ngàn vạn lần không được quên anh đó, ai cũng không thể bá chiếm vị trí của anh đây, anh ở trong lòng em vĩnh viễn phải là Giọng nói của cô nàng mang theo sự chiếm hữu nồng đậm, chỉ sợ Đông Lộ quen bạn mới rồi thì sẽ vứt bỏ mình. "Sẽ không quên." Đông Lộ trấn an vỗ vỗ lưng cô ấy, cười khẽ, "Tớ cũng có đi lâu đâu, rất nhanh sẽ trở về." *** Hôm nay khai giảng, Đông Lộ thức dậy từ rất sớm, ăn mặc chỉnh tề xong liền tới trường. Nói thật, bảo cô tới một ngôi trường xa lạ học hơn ba tháng, trong lòng cô không phải không có cảm giác thấp thỏm, nhưng nghĩ tới có Thẩm Thần ở bên cạnh, không hiểu sao cô lại có cảm giác an toàn. Tựa như dù có xảy ra chuyện gì, có hắn ở đó thì đều không đáng lo. Đông Lộ hẹn Thẩm Thần gặp mặt ở cổng Bắc, sau đó cùng tới Nhất Trung, hắn tương đối quen thuộc với hoàn cảnh ở đây cho nên muốn đưa cô đi thăm quan một vòng. Đông Lộ ngồi trước bàn ăn sáng, trừ cô ra thì còn có Đông Vân. Đông Vân chậm rãi nhai nuốt bánh mì, tư thái ưu nhã, một chút vụn bánh dính ở khóe môi cũng không có. Tối hôm qua Hoàng Kiến Hoa lại uống say, bây giờ còn đang nằm ngủ ở trong phòng, Đông Kỳ chưa phải đi học cho nên liền ngủ một mạch tới trưa. Cho nên bây giờ cũng chỉ có hai người bọn cô đúng giờ ngồi ăn sáng. Không khí an tĩnh đến mức chỉ có thể nghe được thanh âm nhai nuốt đồ ăn. Không có Đông Kỳ ở đây, Đông Lộ với Đông Vân cũng không biết nói cái gì mới nhau. Còn may là Đông Lộ vẫn rất bình tĩnh, ăn xong bữa sáng, rửa bát sạch sẽ rồi đứng dậy rời đi, "Con no rồi." "Hôm nay Nhất Trung khai giảng?" Đông Vân đột nhiên hỏi. "Dạ." Đông Lộ đáp. Đông Vân "Có cần mẹ lái xe đưa con đi không?" Đông Lộ có chút kinh ngạc, động tác dừng lại, "Cảm ơn, không cần đâu, con tự đi được rồi." "A, vậy tùy con." Đông Vân cũng không cưỡng cầu, uống một ngụm sữa bò, thanh âm nhàn nhạt như cũ. Đông Lộ nhìn bà một cái, xoay người, "Con đi đây." *** Tháng hai, thời tiết đã không còn lạnh như vậy nữa, không khí thanh khiết như được gột rửa qua, không khí mang theo chút hơi lạnh, rất mới mẻ. Đông Lộ hít một hơi, cảm giác vui vẻ thoải mái, tâm tình không biết vì sao lại cảm thấy rất tốt, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên. Cô chậm rãi đi tới đầu hẻm, thấy được Thẩm Thần. Thiếu niên đội mũ đứng ở bên đường, mặc áo đồng phục màu đen chỉnh tề, đeo cà vạt, bên trong là áo sơ mi, nếp gấp phẳng phiu, thân hình cao lớn thon dài, hai tay cắm trong túi quần nhàn nhạt nhìn về phía trước, cũng không biết đã đợi bao lâu rồi. Đông Lộ có chút giật mình, đây là lần đầu tiên cô thấy hắn mặc đồng phục Nhất Trung, trên người tản ra hơi thở sạch sẽ lại tự phụ. "Xem tới ngốc rồi?" Ngay lúc Đông Lộ đánh giá hắn, Thẩm Thần đã phát hiện ra cô, khóe mắt hơi nhếch lên nhìn cô cười, khóe môi cong thành độ cung rất đẹp, đi tới bên cạnh cô, "Không phải hôm nay em mới phát hiện ra anh rất đẹp trai đấy chứ?" Đông Lộ liếc hắn, đi thẳng về phía trước, lấy điện thoại ra xem thời gian, "Anh tới lúc nào?" Rõ ràng là cô đã tới sớm hơn thời gian đã hẹn là mười phút. "Vừa mới tới." Thẩm Thần thuận miệng nói, sóng vai đi cùng cô, "Em biết Nhất Trung ở đâu sao?" "Trước kia có đi qua." "Khi nào?" "Lúc điền nguyện vọng thi cấp ba." "Thì ra em muốn vào Nhất Trung?" Thẩm Thần hơi kinh ngạc, sau đó cười thâm ý "Không phải là vì anh đấy chứ?" Lời này hắn chỉ đùa cho vui thôi, khi đó bọn họ còn không quen biết, sao có thể là vì hắn. Không nghĩ tới Đông Lộ thế mà lại gật đầu, biểu tình không đổi, "Đúng vậy, vì anh." Thẩm Thần sửng sốt, tim đập nhanh hơn mấy nhịp, một lúc lâu sau mới cúi đầu cười một tiếng, thở dài, "Bạn học nhỏ đã trưởng thành rồi." Thế mà còn biết nói lại hắn. Đông Lộ không tỏ ý kiến. Hắn vĩnh viễn không biết rằng, hắn từng là động lực để cô vươn lên. Hiện tại nó đã trở thành lịch sử đen của cô. Rốt cuộc thì cũng chẳng phải hồi ức tốt đẹp gì. Hai người trò chuyện câu được câu không, bất tri bất giác đã tới mục đích. Đông Lộ ngẩng đầu, nhìn bốn chữ to kim quang lấp lánh ở trên vách tường ~ [Trung học Nhất Trung]Tường làm bằng đá cẩm thạch, rộng mà sang, vừa nhìn liền thấy khí thế mười phần. Đông Lộ không nhịn được có phần so sánh giữa cái bảng hiệu này với bảng hiệu đã lâu không được tu sửa của Cửu Trung. Thảm không nỡ nhìn. "Chúng ta vào thôi." Thẩm Thần không hề có chút phản ứng nào, theo thói quen định nắm tay cô. Đông Lộ tránh đi, "Nơi này là trường học." Hơn nữa còn còn chưa đáp ứng làm bạn gái hắn đâu? Sao động tác của hắn có thể tự nhiên như thế chứ? Cô gái nhỏ nhướng mày trừng hắn. "Được rồi." Thẩm Thần tiếc nuối thở dài, cô vợ nhỏ của hắn quá thẹn thùng, phải cho cô có thời gian thích ứng mới được. Hiện tại đang là thời điểm khai giảng của nhiều trường, giao thông tắc nghẽn, rất nhiều phụ huynh đang đưa con em mình đi học, trước cổng trường đỗ đầy xe máy với ô tô, khiến nơi này chật như nêm cối. Không khí cãi cọ ầm ĩ. Đông Lộ theo dòng người cùng Thẩm Thần vào trường. Nhất Trung thật sự rất lớn. Sau khi cô tiến vào thì chỉ có một suy nghĩ, trước kia tuy rằng đã tới một lần, nhưng đã nhiều năm như vậy, cô đã sớm không còn ấn tượng nữa. Hai bên đường trồng rất nhiều cây ngô đồng, vách tường của khu dạy học được sơn màu hồng nhạt, có những cây cột trắng đan xen trông rất đẹp. Thẩm Thần giới thiệu ngắn gọn cho cô nghe, là thật sự rất ngắn gọn, vừa nghe liền biết chỉ nói cho có lệ, đối với nơi này cũng chẳng có mấy hứng thú. "Bên này là hồ, thư viện, bên kia là sân vận động, sân thể dục..." "Nhiều nơi như vậy?" Đông Lộ nhịn không được nói, "Nó được xây theo mô hình trường đại học sao?" Thẩm Thần nhàn nhạt nói "Thừa tiền mà." Bọn họ tìm được bảng thông báo, bên trên có dán danh sách lớp, một đám học sinh đều đang chen nhau đứng phía trước xem, tất cả đều là mấy cái đầu màu đen chen chen chúc chúc, cãi cọ ồn ào. Quá nhiều người, Đông Lộ cảm thấy mình không có khả năng chen vào được, nói với Thẩm Thần "Chúng ta chờ lát nữa hẵng xem." "Đám người này trong một chốc cũng không tản ra được đâu, em xác định?" Thẩm Thần nhướng mày. "Nhưng chúng ta cũng không chen vào được." "Chờ chút." Thẩm Thần đi qua, vỗ vỗ vai một nam sinh đứng ở rìa ngoài, "Người anh em, phiền cậu nhường đường một chút." "Đừng chen..." Nam sinh quay đầu, nhìn thấy hắn, trong nháy mắt liền trợn to mắt, lắp bắp nói "Thẩm... Thẩm Thẩm Thần?" Thanh âm của cậu ta rất lớn, toàn trường đều nghe được, động tác nhất trí nhìn qua đây, mặt mang vẻ khiếp sợ, biểu tình không giống nhau. Cả đám vốn đang ồn ào đột nhiên trở nên yên tĩnh. Thẩm Thần dường như chẳng cảm giác được gì, lặp lại "Phiền cậu nhường đường một chút." Rất nhanh, đám người phía trước hắn đều không hẹn mà cùng nhau dạt sang hai bên, nhanh chóng chừa ra một con đường cho hắn. Thẩm Thần quay đầu gọi Đông Lộ "Lại đây, có thể xem rồi." Đông Lộ "..." Rốt cuộc anh đã từng làm ra chuyện gì với cái trường này vậy? Dưới tầm mặt của hàng trăm con người, cô đành phải căng da đầu đi qua, nhỏ giọng hỏi hắn "Anh rốt cuộc đã làm gì mà bọn họ sợ anh như vậy?" "Không nhớ rõ." Thẩm Thần không hề chớp mắt, "Chắc là bởi vì anh đẹp trai đi." Đông Lộ không còn lời nào để nói, ngẩng đầu nhìn về phía bảng thông báo, nhìn thấy danh sách chia lớp kia, cô rốt cuộc cũng hiểu, vì sao mà mọi người đều nói rằng, ở Nhất Trung, điểm số là tất cả. Bởi vì chia lớp chính là dựa theo điểm số, hoàn toàn không xét tới bất kỳ nhân tố nào khác, xếp theo điểm từ cao xuống thấp, chia làm lớp một, hai, ba,... Điểm số là điểm thi cuối học kỳ một, Đông Lộ nhìn thấy tên Thẩm Thần chói lọi chiễm chệ đứng ở vị trí đầu tiên. 742 điểm. Gần như tuyệt đối. Đông Lộ dò theo danh sách, người thấp nhất của lớp một là 684 điểm. Cái người thi được 596 điểm như cô, đứng thứ hai ở Cửu Trung nhưng ở chỗ này cũng chẳng xứng được đặt chân vào. Đông Lộ tìm một lúc lâu, rốt cuộc mới thấy được tên mình nằm ở giữa lớp ba. Bọn họ không cùng một lớp. Thẩm Thần cũng phát hiện ra chuyện này, nhíu mày, nói với Đông Lộ "Em ở đây chờ anh chút, anh đi một lát rồi về." "Ừ." Đông Lộ gật đầu, không quá để ý, đôi mắt nhìn danh sách lớp, trong lòng đã có cái nhìn đại khái về trình độ của học sinh trong Nhất Trung. "Cái đó, xin hỏi cậu có quan hệ gì với Thẩm Thần thế?" Thẩm Thần đi rồi, có một nữ sinh tóc dài đã nhìn Đông Lộ rất lâu, lúc này mới nhịn không được đi lên hỏi. "Bạn bè." Đông Lộ nhìn cô gái đó, lễ phép gật đầu, "Chào cậu." "Chào cậu." Nữ sinh cười rộ lên để lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, thực đáng yêu, "Tớ còn tưởng cậu là bạn gái hắn cơ đấy, cậu xinh thật." "Cảm ơn." Đông Lộ dừng một chút, "Thẩm Thần rất nổi tiếng ở Nhất Trung sao?" "Đó là đương nhiên, trước kia hắn còn lợi hại hơn cả Sở Trú." Nữ sinh chỉ chỉ một bên khác của bảng thông báo, "Cậu nhìn đi, đó là thành tích cuối kỳ của trường mấy năm qua." Đông Lộ nhìn qua, liếc mắt một cái liền nhìn thấy hạng nhất Thẩm Thần, thời gian là hai năm trước, khi hắn còn ở đây. Trừ Sở Trú ra thì sau hắn đều là tên của nữ sinh. Khiến Đông Lộ sinh ra ảo giác, phảng phất như ở nơi này, hắn chính là Hoàng Đế, mà ở đằng sau lại toàn là hậu cung của hắn. Người đứng cuối cùng cũng hơn cô đến một trăm điểm. Đông Lộ trầm mặc. Được rồi, cô ngay cả tư cách làm nha hoàn cho hắn cũng không có. "Phiền cậu nhường đường một chút." Một thanh âm lãnh đạm vang lên ở phía sau, Đông Lộ quay đầu, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mặc áo lông trắng, mặt mày cao ngạo. Đông Lộ nhường chỗ cho cô ấy. "Cảm ơn." Cô gái gật đầu, trực tiếp nhìn về phía lớp một, ánh mắt dừng một chút ở trên tên của Thẩm Thần, sau đó làm như không có việc gì mà rời đi. Xung quanh một mảnh xôn xao. Nữ sinh tóc dài kia hô một tiếng "Là Giản Mỹ Hân!" Đông Lộ "Cậu quen sao?" "Đúng vậy, cô ấy nổi tiếng lắm, thành tích rất tốt." Nữ sinh gật mạnh đầu, "Hơn nữa cô ấy còn là bạn gái cũ của Thẩm Thần mà." Đông Lộ "..." Bạn gái cũ? -Tác giả có lời muốn nói Ngọt, yên tâm ~Shmily Giản Mỹ Hân chỉ là người qua đường, đóng một vai trò khá là thú vị cho những màn chim chuột sau này của nam nữ chính. Tuyệt đối không ngược, không ngược, không ngược!
♡Giới thiệu♡ >> Hán Việt Quai, đô thính nhĩ đích >> Tác giả Diệp Tích Ngữ >> Số chương 100 Tính cả ngoại truyện >> Thể loại Ngôn tình, thanh xuân vườn trường, tình cảm, ngọt sủng, hiện tại, đô thị tình duyên, 1v1, HE >> Editor VongCơ Chin, Hà Thanh ♡Văn án♡ • Đông Lộ ở Cửu Trung nổi danh là mỹ nhân lạnh lùng, thành tích học tập cực tốt, thanh lãnh nội liễm, người theo đuổi cô nhiều không đếm xuể. Mỗi ngày đều có nam sinh mời cô đi ăn cơm, nhưng cô chỉ nhận lời mời của giáo thảo, làm cho mọi người ai cũng cảm thấy Đông Lộ có ý với giáo thảo. Nhưng chỉ có mình Đông Lộ biết, không phải là cô thích giáo thảo, mà là người hay đi cùng với cậu ta, cái đuôi nhỏ lớn lên vô cùng tuấn tú. • Đông Lộ vẫn luôn cho rằng Thẩm Thần là một chú cún con vô hại, mãi cho đến rất lâu về sau, cô nhìn thấy tay anh kéo tên côn đồ bắt nạt cô, hung hăng đạp hắn vào tường. Đến giờ cô mới biết, anh ở trước mặt cô luôn ngoan ngoãn vô hại, nhu nhược đáng thương đều chỉ là ngụy trang. “…… Bây giờ tôi bỏ chạy còn kịp không?” Thẩm Thần từ phía sau mạnh mẽ ôm eo cô, trầm thấp nói, “Muộn rồi.” >> Hướng dẫn đọc • Nam chủ giả heo ăn thịt hổ, hành động nhanh nhẹn. • Ngọt văn hàng thật giá thật, ngọt đến rụng răng. Cảm thấy bản thân rất có duyên với thể loại thanh xuân vườn trường~~~~ Đào hố mới, mong mọi người ủng hộ a~~~ Truyện không có lịch đăng cụ thể, tùy vào tâm trạng của editor, nhưng tôi sẽ cố gắng up 2-3 chương một tuần >< ☆Danh sách chương☆ 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34 35 36 37 38 39 40 41 42 43 44 45 46 47 48 49 50 51 52 53 54 55 56 57 58 59 60 61 62 63 64 65 66 67 68 69 70 71 72 73 74 75 76 77 78 79 80 81 82 83 84 85 86 87 88 89 90 91 92 93 94 95 96 97 98 99 100 🌿HOÀN🌿
Tên Hán Việt Quai, đô thính nhĩ đíchTác giả Diệp Tích NgữEditor ShmilyNhân vật chính Thẩm Thần, Đông LộThể loại Nguyên sang, Ngôn tình, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Vườn trường, Đô thị tình duyên*Văn án 1Đông Lộ là băng sơn mỹ nhân nổi danh của Cửu Trung, thành tích học tập ưu tú, thanh lãnh nội liễm, người theo đuổi đếm không xuể, mỗi ngày đều sẽ có một nam sinh tới mời cô đi ăn cơm, thế nhưng cô chỉ tiếp nhận lời mời của giáo thảo*, cho nên ai cũng cảm thấy Đông Lộ có ý với cậu ta.*Giáo thảo Là một từ mà học sinh Đài Loan dùng để gọi nam sinh đẹp trai nhất chỉ có một mình Đông Lộ biết, người cô thích không phải giáo thảo mà là người luôn đi theo sau giáo thảo, tiểu tùy tùng tú sắc khả xan của cậu án 2Đông Lộ vẫn luôn cho rằng, Thẩm Thần là một cún con phúc hậu và vô hại, thẳng tới rất lâu về sau, cô nhìn thấy hắn dùng một tay xách tên côn đồ từng bắt nạt cô lên, hung hăng ấn lên trên đó cô mới biết được, hóa ra dáng vẻ văn nhã nhu nhược mà hắn bày ra trước mắt cô từ trước tới giờ đều là giả."... Hiện tại tớ chạy có còn kịp không?"Thẩm Thần từ phía sau mạnh mẽ ôm lấy cô, miệng hơi lẩm bẩm "Muộn rồi."Lưu ý1. Không phải đảo truy, nam chính giả heo ăn thịt hổ từ Sủng văn hàng thật giá thật, sẽ ngọt tới mức khiến răng bạn rụng hết.
Edit by Shmily-Đông Lộ chủ động tới học viện y tìm Thẩm Thần, vốn là muốn cho hắn một kinh hỉ, không nghĩ tới bản thân lại đụng tới một cái kinh hỉ lớn như vậy. Cô bất động thanh sắc liếc nhìn Mang Tình đang ngây người ra, người nào đó không hổ là yêu nghiệp, trời sinh đã mang thuộc tính của hồ ly tinh, đi chỗ nào cũng có thể dẫn ra hoa đào. Cô hơi hơi nheo mắt lại, nắm tay đột nhiên có chút ngứa. Tống Triết Khải phản ứng lại, mặt bởi vì kích động mà đỏ lên, lắp bắp nói với Đông Lộ "Thì ra bạn gái của hắn chính là cậu, thật đúng là trăm nghe không bằng một thấy, tôi nói tên tiểu tử Thẩm Thần kia sao mỗi ngày đều nhớ mãi tới cậu không quên, cậu xinh đẹp thật đó, chào cậu, tôi là bạn cùng phòng của Thẩm Thần, tên là Tống Triết Khải." Tính tình của cậu ta rất thẳng thắn, nghĩ gì nói đó, hoàn toàn phát ra từ trong nội tâm. Là con gái thì đều thích khen như vậy, hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ có chút thẹn thùng, mà Đông Lộ lại thản nhiên tiếp nhận, không có chút ngượng ngùng nào, rụt rè gật gật đầu "Chào cậu, tôi là Đông Lộ." "Ê chờ chút!" Mang Tình đẩy Tống Triết Khải, bực bội nói "Cậu bị ngốc à, cô ta nói phải là phải sao, vạn nhất là giả thì sao? Cậu cũng không phải không biết có bao nhiêu nữ sinh vì muốn gặp mặt Thẩm Thần mà cái gì cũng dám nói!" "A?" Tống Triết Khải có chút ngốc, gãi gãi đầu, "Nhưng tôi cảm thấy cô ấy không giống người sẽ nói dối." "Kẻ lừa đảo còn nói cho cậu biết mình là kẻ lừa đảo sao?" Mang Tình trừng mắt nhìn cậu ta, sau đó mặt đầy vẻ hoài nghi nhìn Đông Lộ "Cậu có gì để chứng minh thân phận không? Nếu cậu là bạn gái của cậu ấy, chắc chắn là phải có ảnh chụp chung gì đó đi?" Đông Lộ rũ mi, ánh mắt lãnh đạm đảo qua gương mặt diễm lệ của cô ta, nghĩ thầm, nhìn cũng không tệ lắm, đáng tiếc là một đứa não tàn. Vì cái gì mà Thẩm Thần cứ thích trêu chọc ra một ít đứa ngốc như vậy? "Tin hay không tùy cậu." Đông Lộ không có tâm trạng dây dưa với bọn họ, xoay người muốn đi, đồng thời cũng lấy điện thoại ra muốn gọi cho Thẩm Thần, hy vọng hắn còn chưa đi xa. "Ê! Sao lại đi rồi? Chẳng lẽ là có tật giật mình?" Mang Tình túm chặt lấy Đông Lộ, hùng hổ dọa người. Đông Lộ không nghĩ tới cô ta lại không biết tốt xấu như vậy, biểu tình lạnh lùng hất tay cô ta ra, "Cậu có bệnh à?" Hỏa khí của Mang Tình cũng bùng lên "Tôi chưa mắng cậu là kẻ lừa đảo thì thôi đi, cậu còn có mặt mũi mắng tôi? Tống Triết Khải, bây giờ gọi điện cho Thẩm Thần để xác nhận đi, tôi muốn để cậu ta không xuống đài được!" "Cái này..." Tống Triết Khải khó xử nhìn hai cô gái, "Không tốt lắm đâu?" "Có cái gì mà không tốt, nếu cậu ta thật sự là bạn gái của Thẩm Thần thì vừa lúc bảo cậu ấy tới đây tiếp giá đi." Mang Tình cong môi, trong lời nói có không ít ý tứ châm chọc. "Cậu nói cũng có lý." Đông Lộ không những không giận mà còn cười, ánh mắt lạnh băng, cô vẫn duy trì phong độ như cũ, lễ phép mở miệng với Tống Triết Khải "Phiền cậu gọi điện cho hắn đi, lát nữa tôi gửi cước phí điện thoại qua cho cậu." "Ách, mấy đồng tiền mà thôi, tôi vẫn trả được." Tống Triết Khải yên lặng nuốt nước miếng, bị kẹp ở bên trong run rẩy sợ hãi, thật kinh khủng, con gái tức giận quá là đáng sợ đi. Xem ra số đào hoa quá cũng không tốt, không cẩn thận sẽ thành Tu La tràng. Nếu không ai phản đối, Tống Triết Khải đành phải căng da đầu gọi điện thoại cho Thẩm Thần, nhưng mà chỉ vang lên hai tiếng rồi cúp. Là thật sự cúp! Cái loại mà không chút do dự ấy. Tống Triết Khải nghe thanh âm đô đô trong điện thoại mà không thể tin tưởng được, âm thầm nghiên răng nghiến lợi, tên hỗn đản thấy sắc quên bạn! Dưới cái nhìn chăm chú của hai cô gái, cậu ta ngượng ngùng nói "Hình như tín hiệu bên chỗ hắn không tốt lắm, để tôi gọi lại lần nữa." Cậu ta lại ấn số một lần nữa, lần này rất nhanh đã thông. Ngữ khí Thẩm Thần cực kỳ không kiên nhân "Có rắm mau thả." Tống Triết Khải cố ý úp úp mở mở "Cậu đoán xem." Đô ~ Thẩm Thần lại cúp. "..." Tống Triết Khải đành phải gửi tin nhắn qua, [Bạn gái cậu tới tìm kìa.] Thẩm Thần đã tới trạm tàu điện ngầm, nhìn thấy tin nhắn thì bước chân liền đột nhiên dừng lại, có chút không tin, lập tức gọi qua "Cậu không phải đang gạt tôi đấy chứ?" Tống Triết Khải trợn trắng mắt, "Tôi là loại người đó sao, nhanh tới đây đi, Mang Tình cũng ở chỗ này, đang giằng co với bạn gái cậu đấy." Thẩm Thần vẫn không tin, "Cô ấy trông như thế nào?" Tống Triết Khải đánh giá Đông Lộ, cô gái nhỏ mi thanh mục tú, dung nhan mỹ lên, không biết dùng từ gì để diễn tả sự xinh đẹp ấy. "Xinh lắm." Thẩm Thần "Tôi hỏi cậu trông như thế nào cơ mà, môn Ngữ Văn hồi tiểu học là giáo viên Tiếng Anh dạy cậu sao?" "Ê, cậu quá đáng rồi nha, con gái xinh đẹp nào mà chả như nhau, trắng trắng gầy gầy, thủy thủy nộn nộn, cậu còn muốn tôi hình dung như thế nào..." Tống Khải Triết còn chưa dứt lời, Đông Lộ đã đoạt điện thoại của cậu ta, nhàn nhạt nói với người bên kia "Em ở cổng trường chờ anh, nội trong mười phút anh mau tới đây tiếp giá." Cô còn cố ý bắt chước lại lời Mang Tình nói, ngữ khí rất không khách khí. Sắc mặt Mang Tình cứng đờ. Đầu bên kia điện thoại im lặng ba giây, tiếng hít thở của Thẩm Thần bỗng nhiên tăng lên, hắn không chút nghĩ ngợi đã chạy trở về, "Em đừng đi đâu, anh lập tức tới đó, sẽ nhanh thôi!" Thanh âm chàng trai rất lớn, nhưng cũng ổn trọng, mang theo hưng phấn vội vàng. Không chỉ Đông Lộ nghe được mà tất cả những người ở đây đều nghe được. Sắc mặt Mang Tình biến hóa liên tục, biểu tình lộ rõ vẻ nam kham cùng không cam lòng, cô ta cúi đầu cắn môi nói "Tôi có việc đi trước." Cô ta không còn mặt mũi ở lại nữa, bước chân như đang chạy trốn. Cuối cùng cũng kết thúc, Tống Triết Khải nhẹ nhàng thở ra, "Vậy tôi cũng đi đâu, tạm biệt chị dâu." "Ừ." Đông Lộ gật đầu, "Hôm nay cảm ơn cậu." "Đừng khách khí." Tống Triết Khải nhếch miệng cười, đi vào trong trường ăn cơm.*** Đông Lộ đứng đợi không được bao lâu thì Thẩm Thần đã chạy tới. Thiếu niên một thân mồ hôi nóng, môi mỏng thở gấp gáp, mồ hôi theo trán chảy xuống chui vào bên trong cổ áo, xem ra là thật sự chạy thẳng tới đây. Hắn gắt gao nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen nhánh sáng lên, tâm cũng nhảy như điên, "Sao em lại ở đây, không phải đã bảo anh tới tìm em sao?" Vốn dĩ Đông Lộ bị Mang Tình chọc cho tức giận, nhưng nhìn bộ dạng này của hắn, tức giận gì cũng không sinh ra nổi nữa, nhíu mày lấy khăn giấy lau mồ hôi cho hắn, "Chạy gấp như vậy làm gì?" Thẩm Thần cười, ngoan ngoãn cúi đầu hưởng thụ sự phục vụ của cô, "Không phải em nói cho anh mười phút để tới đây sao?" Đông Lộ liếc hắn, cái đó chỉ là lời cô nói khi tức giận thôi. "Em có đói không? Chúng ta đi ăn cơm đi, gần đây có phố ăn vặt, anh mang em đi dạo nhé." Thẩm Thần nắm lấy tay cô, lòng bàn tay vuốt ve bàn tay mềm mại của cô, xúc cảm mềm mịn làm hắn không nỡ buông. Hắn không ngừng nắn bóp tay cô, cười vui vẻ y như đứa trẻ, tuy rằng mỗi ngày hai người đều gọi video, nhưng quả nhiên là tiếp xúc mặt đối mặt như này mới càng chân thật hơn, nỗi nhớ ngày càng lên men, làm thế nào cũng không ức chế được. "Được." Trong lòng Đông Lộ vẫn canh cánh chuyện của Mang Tình, muốn hưng sư vấn tội, nhưng thấy hắn cao hứng như vậy cũng không muốn làm hắn mất hứng, hơn nữa hôm nay cô còn mục đích khác, vì thế lời nói tới bên miệng liền biến thành "Sao anh lại mặc ít như vậy?" Thiếu niên mặc áo thun ngắn tay màu trắng với quần dài thể thao, dáng người cao gầy đĩnh bạt, cơ bắp cánh tay rõ ràng, trắng đến lóa mắt. Nhìn quá lạnh. Tuy Đông Lộ vì muốn đi chơi với hắn nên mới mặc váy, nhưng bên trong cô cũng có mặc áo với quần leggings. "Anh cảm thấy thời tiết vẫn còn rất nóng mà." Thẩm Thần cúi đầu nhìn quần áo của mình, không cảm thấy có gì không đúng, "Chẳng lẽ em lạnh sao?" "Bây giờ đã là mùa thu, nhiệt độ có thể giảm bất cứ lúc nào, anh phải chú ý nhiều một chút." Đông Lộ nghiêm túc nói, từ trong túi lấy ra một cái khăn quàng cổ bằng nhung màu lam vẻ ô vuông, "Cái này cho anh." Thẩm Thần ngẩn người, "Bây giờ đã mang khăn quàng cổ?" Còn dày như vậy? Hắn ngẩng đầu nhìn mặt trời nóng rát trên cao, có chút hoài nghi nhân sinh. "Anh có thể để sau này rồi mang." Đông Lộ nhìn hắn, "Hay là anh không thích?" "Đương nhiên thích, bây giờ mang luôn đi." Thẩm Thần không có lập tức nhận lấy khăn quàng cổ, đuôi mắt đào hoa khẽ nhếch, nhìn cô cười, "Anh muốn em mang giúp anh." Đông Lộ liếc hắn một cái, ánh mắt lạnh căm chăm, giống như đang nói Anh đừng có được một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Thẩm Thần không hề sợ hãi, cười đến cà lơ phất phơ. Đông Lộ bất đắc dĩ lắc đầu, cái gì cũng không nói, nhẹ nhàng tới gần, kiên nhẫn quấn một vòng lại một vòng quanh cái cổ trắng nõn của hắn, cuối cùng còn thắt một cái nút xinh đẹp. Khoảng cách giữa hai người rất gần, Thẩm Thần rũ mắt là có thể nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô gái, làn da trắng mà mịn màng, nộn đến mức phảng phất như có thể véo ra nước, lông mi vừa dài vừa cong, tạo thành một tầng bóng ma phủ bên dưới. An tĩnh, nhu thuận, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn. Trong lòng Thẩm Thần phát ngứa, ngay lúc cô đã quàng xong định rời khỏi, hắn nhịn không được thò tới gần hôn lên khóe miệng cô, bàn tay vòng qua đè lại cái gáy không cho cô cử động. Lông mi Đông Lộ khẽ run, không có phản kháng, rất nghe lời mà nhắm mắt lại. Thẩm Thần hôn lâu một lúc mới thỏa mãn buông cô ra. "Thật ngoan." Hắn mỉm cười khích lệ, hơi thở có chút gấp, chóp mũi thân mật cọ cọ cô làm khóe mắt cô đỏ lên, thanh âm vừa thấp vừa trầm, từ tính ái muội. Vốn tưởng là Đông Lộ sẽ xù lông, nhưng cô chỉ dựa vào trong ngực hắn khẽ ừ một tiếng, cụp mi, thanh âm mềm vô cùng, bộ dáng như chim nhỏ nép vào người. Thẩm Thần ngược lại có chút không quen, duỗi tay sờ sờ trán cô, "Hôm nay em uống lộn thuốc sao?" Đông Lộ nhỏ giọng "Không có." Thẩm Thần rùng mình. Sự thật chứng minh đó không phải là ảo giác của hắn, thái độ của Đông Lộ rất khác thường, biểu hiện đặc biệt dịu ngoan, đặc biệt nhân nhượng hắn. Đến tiệm cơm, gỏi cô muốn ăn cái gì. Thanh âm cô gái ôn nhu như nước "Anh quyết định." "Thật à?" Thẩm Thần nhướng mày, "Vậy anh chọn rau cần xào mướp đắng nhé." Đây là hai thứ Đông Lộ ghét ăn nhất. Mặt cô gái không hề đổi sắc, "Đều được." "..." Cơm nước xong, bọn họ liền đi xem phim, Thẩm Thần hỏi cô muốn xem cái gì. Đông Lộ "Anh chọn đi." Thẩm Thần "Vậy anh chọn phim kinh dị?" "Đều được." "..." Cuối cùng Thẩm Thần lại chọn một bộ phim văn nghệ, nguyên nhân là trừ bọn họ ra cũng không có ai xem, giống như kiểu bao cả phòng, muốn làm gì cũng được. Thẩm Thần căn bản là không có tâm trạng xem phim, phim còn chưa bắt đầu đã ôm lấy cô gái hôn môi. Mà Đông Lộ cũng rất phối hợp với hắn. Mặc hắn muốn làm gì thì làm. Sau khi kết thúc một nụ hôn dài, Thẩm Thần rốt cuộc nhịn không được hỏi "Rốt cuộc hôm nay em làm sao thế?" Giống như là đã thay đổi thành một người khác vậy. Sẽ không phải tâm thần phân liệt đó chứ? Đông Lộ lau đi vệt nước bên khóe môi, trầm mặc, quay đầu nhìn phim, "Tuần sau sẽ phải học quân sự." Thẩm Thần "Ừ?" Đông Lộ chậm rãi nói "Nghe nói nếu có giấy chẩn bệnh của bác sĩ thì có thể thoát khỏi kỳ quân sự." "Nhưng đó là phải trên tiền đề thân thể em thật sự có bệnh." Thẩm Thần nói tiếp, "Sau đó thì sao, có quan hệ gì với chúng ta?" Đông Lộ cảm thấy hắn thực chậm hiểu, một hai phải để cô nói rõ ra mới có thể hiểu, "Em nghe nói giấy chẩn bệnh là do bên học viện của anh kê." Thẩm Thần rốt cuộc cũng hiểu, không biết nên khóc hay nên cười, "Em nghe ở đâu thế? Muốn chẩn cũng phải là bác sĩ có chuyên môn chẩn chứ, thì ra lòng vòng quanh co như vậy một hồi, mục đích của em chính là muốn anh cho em một tờ khai giả sao." Đông Lộ sửng sốt, "Không phải các anh kê?" Thẩm Thần "Không phải." "Anh không kê được sao?" "Học viện của anh cũng không phải là bệnh viện, nào có cái quyền lợi này." Đông Lộ liền mất hứng, trên mặt viết đầy vẻ Có người bạn trai như anh có ích lợi gì. Mặt cô không biểu cảm túm lấy cái khăn quàng trên cổ hắn, "Vậy chả khăn quàng cổ cho em."
ngoan đều nghe em